Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Tự truyện- Bài học nhớ đời


Năm 1969,  tôi quyết định chuyển trường về học ở Trường Trung hoc tư thục Phù sa Đồng Nai, một ngôi trường mới mở, gần nhà hơn Trường Trung học tư thục Quốc Toản (năm 1968-1969 tôi đã học thêm tại THTT Quốc Toản), nhưng vẫn xa hơn Trường Trung học Mạc Đỉnh Chi.
Sở dĩ tôi quyết định chuyển trường, vì nhận thấy kiến thức đủ đảm bảo cho việc học nhảy lớp,bỏ qua lớp đệ tứ (lớp 9/12) để học lớp đệ tam,  khi chuyển trường tôi đã thuyết phục cha tôi về việc học nhảy lớp, lúc đầu cha không đồng ý, vì Mạc Đỉnh Chi là ngôi trường công lập, học không phải đóng tiền, còn về ngôi trường tư thục hàng tháng phải đóng tiền, mà nhà không giàu có, tuy nhiên với sự phân tích, lợi hại, cha đồng ý, từ đó tôi rời bỏ mái trường Mạc Đỉnh Chi thân yêu, nơi có bạn bè cùng trang lứa, về học tập nợi mới, kiến thức về toán học tôi vượt qua các bạn bè cùng lớp, song về ngoại ngữ có phần yếu kém, nhất là môn sinh ngữ 2, Pháp văn, tôi thường không quan tâm đến, tập trung vào sinh ngữ 1, Anh văn, song ngay cả Anh văn cũng chú tâm vào ngữ vựng, để dịch Anh Việt, chứ không đáp ứng cú pháp, văn phạm, và đây cũng là lỗi lầm nghiêm trọng trong kỳ thi Tú tài phần hai, khi dịch từ skin grape, không dịch là vỏ nho, mà cho rằng đề in không chính xác, tự dịch là da người, bài dịch đã làm mất 1/2 số điểm quy định, mặc dù tất cả đều đúng trừ từ skin grape.
Bây giờ vào trọng tâm về việc mất xe, đây là bài học đầu tiên, cũng là bài học nhớ đời,
Một hôm tôi không nhớ ngày tháng, chỉ biết  vào giờ Anh văn của Thầy Lữ Phúc Ánh,  do có việc  đột xuất nên Thầy không vào lớp dạy, cả lớp được nghĩ, thay vì về nhà tôi lại tụ tập với nhóm bạn học ở ngôi trường Quốc Toản, đi Mỹ Tho chơi, trên đường đi do bị ép xe nên tôi té ngã, song may mắn, chỉ bị xây sát ngoài da. Bọn chúng đã toa rập bảo tôi giao xe cho một người trong nhóm cầm lái để tiếp tục  đến Mỹ Tho, sau khi giao xe, bọn chúng tìm cách bỏ trốn, đến khi đó tôi mới biết mình bị  gạt, mất chiếc xe honda, tôi rất sợ, vì cha tôi rất nghiêm khắc, tuy nhiên tôi quyết định về để chịu tội.
Ngày thường cha hay la mắng, đôi khi roi vọt, khi tôi làm sai, song đối với sự kiện trên cha ôn tồn, phân tích, an ủi, không la mắng hay đánh đập, qua sự việc trên  tôi ân hận mãi, và cũng từ đó tôi quyết định, lựa bạn mà chơi, chuyên tâm học tập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét